宋代 释惠崇 Shi Huichong  宋代  
一首一页

释惠崇 Shi Huichong
  远屿迎墙出,寒林带岸回。

释惠崇 Shi Huichong
  月高山舍迥,霜落石门深。

释惠崇 Shi Huichong
  月露疏寒析,云涛闪画旗。

释惠崇 Shi Huichong
  云残僧扫石,风动鹤归松。

释惠崇 Shi Huichong
  云阴移汉塞,石色入秦天。

释惠崇 Shi Huichong
  中食下林狖,夜禅移塚狐。

释惠崇 Shi Huichong
  朱旗凌雪卷,画角入云吹。

释惠崇 Shi Huichong
  竹风惊宿鹤,潭月戏春鹥。

释惠崇 Shi Huichong
  著书惊日短,弹剑惜春深。

释惠崇 Shi Huichong
  叶影风中尽,虫声月下多。

释惠崇 Shi Huichong
  暝鹤栖金刹,秋僧过石桥。

释惠崇 Shi Huichong
  露寒金掌重,天近玉绳低。

释惠崇 Shi Huichong
  露下牛羊静,河明桑柘空。

释惠崇 Shi Huichong
  路横岗烧断,风转浦帆斜。

释惠崇 Shi Huichong
  乱水僧频过,荒林鹤不还。

释惠崇 Shi Huichong
  落潮鸣下岸,飞雨暗中峰。

释惠崇 Shi Huichong
  马渡冰河阔,雕盘喷日高。

释惠崇 Shi Huichong
  斜吹鸣金锡,归云拥石床。

释惠崇 Shi Huichong
  门掩前朝树,心垂别郡峰。

释惠崇 Shi Huichong
  锁城山月上,吹角海鸥惊。

释惠崇 Shi Huichong
  霓旌摇曙景,凤吹绕春云。

释惠崇 Shi Huichong
  鸟归杉随雪,僧去石沉云。

释惠崇 Shi Huichong
  鸟暝风沉角,天清月上旗。

释惠崇 Shi Huichong
  品画逢名岳,横琴忆古贤。