宋代 释惠崇 Shi Huichong  宋代  
一首一页

释惠崇 Shi Huichong
  离碛雁冲雪,渡河人上冰。

释惠崇 Shi Huichong
  林断城隍出,江分岛屿回。

释惠崇 Shi Huichong
  岭暮清猿急,江寒白鸟稀。

释惠崇 Shi Huichong
  景霁云回合,秋生树动摇。

释惠崇 Shi Huichong
  风暖鸟巢木,日高人灌园。

释惠崇 Shi Huichong
  白浪分吴国,青山隔楚天。

释惠崇 Shi Huichong
  残月楚山晓,孤烟江廟春。

释惠崇 Shi Huichong
  长风跃马路,小雪射雕天。

释惠崇 Shi Huichong
  春浅冰生井,宵分月上轩。

释惠崇 Shi Huichong
  丹枫映郭迥,绿屿背江深。

释惠崇 Shi Huichong
  地形吞蜀尽,江势抱蛮回。

释惠崇 Shi Huichong
  地遥群马小,天阔一雕平。

释惠崇 Shi Huichong
  渡河风动旆,巡部雨沾车。

释惠崇 Shi Huichong
  对酒淮潮起,题诗楚月新。

释惠崇 Shi Huichong
  多年不道姓,几日旋移家。

释惠崇 Shi Huichong
  寒灯催臘尽,晓角唤春归。

释惠崇 Shi Huichong
  梵容分古像,唐语入新经。

释惠崇 Shi Huichong
  楼中天姥月,座上杜陵人。

释惠崇 Shi Huichong
  峰后月明秋啸去,水边林影晚樵还。

释惠崇 Shi Huichong
  拂石云离帚,尝茶月入铛。

释惠崇 Shi Huichong
  孤云还静境,远籁发秋空。

释惠崇 Shi Huichong
  古路随岗起,秋帆转浦斜。

释惠崇 Shi Huichong
  古木风烟尽,寒潭星斗深。

释惠崇 Shi Huichong
  古戍生烟直,平沙落日迟。