sōusuǒ: 竹丛边
shēng 'ān shī huà (1-7): : " shǔ míngzhú cóngyuē lín láng
tiān jìn : : zhú cóngshēn chūn
juàn xià: : zhú cóngzài qián
jué màn xīng: : rán xiàn zhǐ zhǐ yòu zhì yǐn zàizhú cóngsǔn gēn bàng biānzhēn wéi rén suǒ jiàn
juàn shí : : zhú cóngshēn chūn
jīn shī huà ( ): : zhú cóngshēn chūn
juàn shí sān: : xiāng qīngzhú cóng
cháo zhī: : xiàngzhú cóngmàn dàn shuǐ yuán dào 'ér yóu wèi zhùyún tāo réng máng rán tiào yuǎnbiàn fēn míng xiàn chū xiōng
cáo guān: : kàn dào 'àn shàng cuìzhú cóngzhōng yòu rén jiābiàn tíng zhōu shàng 'ànkòu mén xiāng fǎng zhī jué yòu dào liǎo xié yáng xià de shí
: : 悄吹开院门,轻轻吹动竹丛,行动自如,环境熟悉,好象真的是怀想中的故人来了。然而,这毕竟是
cháng jiàn: : shī rén chuān guò zhōngzhú cóngxiǎo zǒu dào yōu shēn de hòu yuàn xiàn chàng jīng de chán fáng jiù zài hòu yuàn huā cóng shù lín
zhāng : : guān kàn zhōu huán jìngzhú cóngàn 'ér yōu shēnxiāng jiān xiǎo wān tíng shēn zhǎnqián cūn hái zài yuǎn chù
yuán zhěn: : xiān cóng lián chāng gōng yǎn qián luànzhú cóngshēngluò huā mǎn pài yōu shēn shuāi bài de jǐng xiàng xià yǐn chū gōng biān lǎo rén
: : zhú cóngshēngxiāng qīn xiùshǐ rén 'ài rěn
zhèng : : 相呼相应湘江阔,苦竹丛深日向西。 晚唐诗人郑谷,“尝赋鹧鸪,警绝”(《唐才子传》),被
84. zhèng zhè shī: : 相呼相唤湘江浦,苦竹丛深春日西。 此诗前解四句是描写鹧鸪在春暖之日,嬉戏于平原上,锦翼
chǔ juàn 'èr: : 臣云:幽,深也。篁,竹丛也。路险难兮独后来。言所处既深,其路险阻又难,故来晚暮,后诸神也