sōusuǒ: 岂复
bēi fèn shī (1): yòu hái shí
tóng guān : yōu
qín zhōuqián yuán 'èr nián qín zhōu tóng xiàn xíng: wèi lǎo wǎng rán nán jiǔ liú
gōng wǎn sān shǒu: róng míng duō
rén yīn qián zhī chóu shí yùn: néng zhī
gǎn shī sān shí shǒu niàn : yún luó
sòng wáng zhù zuò huái : xiàn wáng gōng
wén gōng jiǎng táng: gāo tái quán
biàn xíng nán: niàn guī
sòng dōng lín lián shàng rén guī shān  [ zuò liú shèn shī ]: wàng qīng huī
sòng liú shèn guī hóng jiě: lèi xiàn
guò xiāo shàng shū jiàn huāgǎn 'ér chéng yǒng: suí fēng guī
yǎn zhāng jìn hái: shí wéi
dōng : míng lái
李白的夫人看了这首诗,说:“君不闻武后诗乎?‘不信比来常下泪,开箱验取石榴裙’。”使“太白爽然若失”(见《柳亭诗话》)。何以要“爽然若失”?因为武后已有同样的构思在先,李白自觉其诗句尚未能翻出她的手心哩。   孟郊似乎存心要与前人争胜毫厘,写下了这首构思堪称奇特的“怨诗”。他也写了落泪,但却不是独自下泪了;也写了验证相思');" onmouseout="tooltip.hide();" target="_blank" class="row3">yuàn shī zuò yuàn: yòu lèi quán?), zhè shǎ huà zhèng biǎo xiàn chū shí fēn de qíng chīgòu de
chū mén xíng: niàn pín jiàn shí
yáng chéng : yuán
chóu hàn lín bái xué shì dài shū bǎi yùn hòu jiāng líng shí zuò: liáng chén zhuī
chóu tiān dōng nán xíng shī bǎi yùn: mínméng liào jiāng niǎo shòu
zhào jìng: gèng cáng niánshí nián jūn xìn
dōng nán xíng bǎi yùn tōng zhōu yuán jiǔ shì zhōu shí shè rén dòu xiào shū: jiù huān
xián yín zèng huáng láng zhōng qìngjiā wēngxīn huáng jié yīn: yōu chóu huó pín
liú shì : jīn yán
shū shàng jiàn zèng: xiāng féng huò cùn xīn
tài shīsān shén jǐng gōng: gān chí
yùn xìn gōng shí zhěn diàn: lùn guān zhí
zhì dāng yǐn jiǔ 'èr shǒu: qiú rénhào dàng zhī
qiū : juàn néng huái
sòng zhāng 'ān dào nán liú tái: ān lóng chí
huà zhōu dào zhōng zuò。): qiū
qiáo tài jiàn yùn zhī: fán tàn
yóu zhōng qiū jiàn yuè: làng zhǎn fēng huí jiān
gèngduōjiéguǒ...