běiměifēng
bǎikē
bǎikē
zìdiǎn
chéngyù
zhǎozì
wénzìshù
wénzìtòng
zhīshíshù
hànyīng
yīnghàn
hùyì
shíguāngsuìdào
cháozhèng
guódù
jīnrìshìhénián
dúshū
shīgē
xiǎoshuō
lìshǐ
bǎikē
sànwén
lǚyóu
jùzuò
sōusuǒ
yònghù
mìmǎ
dēnglù
zhùcè
English
简体
繁體
pīnyīn
wǒde
túpiàn
wǒdedetú
wénjí
sìcéngxiàngshí
shīgē
xiǎoshuō
lìshǐ
bǎikē
sànwén
lǚyóu
jùzuò
běiměifēng
yìjiànfǎnkuì
guānyúwǒmen
yèmiànbāngzhù
bāngzhù
sōusuǒ: 一段儿
cáng
hǎi
shī
huà
:
:
yī
duàn
fēng
liú
zì
bù
qún
。
méi
jiàn
shī
huà
:
: 时。联镳入洛成何事,
一段
凄凉鹤不知。"合二诗而观,则张陆祸福之几,在知与不知耳。 陈圣俞
guī
tián
shī
huà
:
: 湖外三年谪,安得江南
一段
奇?非我独清缘世浊,此心论证识只天知。万牛回首须公起,大厦将颠要
nán
háo
shī
huà
:
:
yuàn
zuò
yáng
tái
yī
duàn
yún
。
cí
pǐn
:
: 河渎神则咏祠庙,巫山
一段
云则状巫峡。如此词题曰醉公子,即咏公子醉也。尔后渐变,与题远矣。
lín
hàn
yǐn
jū
shī
huà
:
:
àn
zhāng
kàng
yī
duàn
《
yú
yǐn
cóng
huà
》
bù
lù
。
èr
lǎo
táng
shī
huà
:
:
zhōu
zǐ
zhī
《
zhú
pō
shī
huà
》
dì
yī
duàn
yún
:
「
dù
shǎo
líng
〈
yóu
hé
jiāng
jūn
shān
lín
shī
〉
,
yòu
『
yǔ
pāo
jīn
suǒ
jiá
cāng
làng
shī
huà
:
:
cǐ
yī
duàn
wén
yì
shèn
jiā
。
shān
fáng
suí
bǐ
:
: 妾将尸焚化,也是相公
一段
阴隙事。」焦许之。乃作一棺焚之。又启收骨,投之于水,亦从之。遂以
mù
tiān
jìn
yǔ
:
: 。长篇怕杂乱,一意为
一段
,以上四法,备〈北征诗〉,举一隅之道也。 七言长古篇法 分段、
yì
pǔ
xié
yú
:
:
dú
cǐ
yī
duàn
bù
gǎn
fù
huì
,
cǐ
fēi
tè
wéi
shàn
fū
,
yì
wéi
qī
mǐn
wén
rén
tù
qì
yě
。
juàn
'
èr
:
:
yè
wǎn
wū
shān
yī
duàn
yún
。
duì
chuáng
yè
yǔ
:
:
yòu
yī
duàn
yì
lùn
zài
,
yòu
yǔ
qián
zuò
bù
móu
yǐ
。
qīng
xī
:
:
zhè
yī
duàn
lù
chéng
suī
cháng
bù
jí
bǎi
lǐ
,
dàn
xī
shuǐ
suí
zhe
shān
shì
pán
qū
shé
xíng
,
qiān
huí
wàn
zhuǎn
,
pō
wéi
wān
tíng
duō
zī
。
yí
mén
gē
:
: 给读者以一种隔了相当
一段
时间的感觉。信陵君结交侯生事,在《史记》有
一段
脍炙人口的、绘声绘
lǎo
jiāng
xíng
:
: 分三段,开头十句为第
一段
,是写老将青壮年时代的智勇、功绩和不平遭遇。先说他少时就有李广之
shān
zhōng
sòng
bié
:
: 从相送到送罢,跳越了
一段
时间。而次句从白昼送走行人一下子写到“日暮掩柴扉”,则又跳越了一
shān
zhōng
:
:
zhè
lǐ
xiě
de
dà
gài
shì
chuān
xíng
zài
shān
zhōng
de
shàng
yóu
yī
duàn
。
sòng
yuán
'
èr
shǐ
'
ān
xī
:
:
yàn
xí
yǐ
jīng
jìn
xíng
liǎo
hěn
cháng
yī
duàn
shí
jiān
,
niàng
mǎn
bié
qíng
de
jiǔ
yǐ
jīng
hē
guò
duō
xún
,
yīn
qín
gào
bié
de
huà
yǐ
jīng
zhòng
shǔ
dào
nán
:
: 使人听此凋朱颜”为又
一段
落。这
一段
极写山势的高危,山高写得愈充分,愈可见路之难行。你看那
liáng
fǔ
yín
:
: 凄风急雨劈面打来。这
一段
写法上很象屈原的《离骚》,诗人使自己置身于惝恍迷离、奇幻多变的神
zhàn
chéng
nán
:
: 三段和一个结语。 第
一段
共八句,先从征伐的频繁和广远方面落笔。前四句写征伐的频繁。以两组
rì
chū
rù
xíng
:
:
zài
zhè
yī
duàn
zhōng
,
shī
rén
yī
lián
yòng
liǎo
“
sì
”
、“
ān
zài
”、“
ān
dé
”
zhè
xiē
bù
kěn
dìng
、
bù
què
rèn
de
yǔ
cháng
xiāng
sī
:
:
yī
duàn
cóng
piān
shǒu
zhì
“
měi
rén
rú
huā
gé
yún
duān
”,
xiě
shī
zhōng
rén
“
zài
cháng
'
ān
”
de
xiāng
sī
kǔ
qíng
。
yù
hú
yín
:
:
dì
yī
duàn
gòng
sì
jù
,
zhù
yào
xiě
fèn
jī
de
wài
zài
biǎo
xiàn
。
liáng
yuán
yín
:
:
cóng
kāi
tóu
dào
“
lù
yuǎn
”
jù
wéi
dì
yī
duàn
,
shū
fā
zuò
zhě
lí
kāi
cháng
'
ān
hòu
yì
yù
bēi
kǔ
de
qíng
huái
。
dāng
tú
zhào
yán
shàofǔ
fěn
tú
shān
shuǐ
gē
:
: 七泽情洄沿”是诗的第
一段
,从整体着眼,概略地描述出一幅雄伟壮观、森罗万象的巨型山水图,赞
jiāng
xià
zèng
wéi
nán
líng
bīng
:
: 诗。 诗一开始,便是
一段
倒叙。这是骤遇后对已往的追忆。安史乱起,你远赴张掖,我避地三巴,
yì
jiù
yóu
jì
qiáo
jùn
yuán
cān
jūn
:
: 许多美好的情事。 第
一段
从“忆昔洛阳董糟丘”到“君留洛北愁梦思”,追忆诗人在洛阳时的放诞
lú
shān
yáo
jì
lú
shì
yù
xū
zhōu
:
: 隐逸之心。 以上是第
一段
,可谓序曲。然后转入第二段,诗人以浓墨重彩,正面描绘庐山和长江的
dōng
lǔ
mén
fàn
zhōu
'
èr
shǒu
(
qí
yī
):
: 诗就记录着诗人当年的
一段
生活。 东鲁是唐时的兖州(今山东曲阜),“东鲁门”在府城东。诗中