宋代 方蒙仲 Fang Mengzhong  宋代  
一首一頁

方蒙仲 Fang Mengzhong
  人兮吾與遊,竹兮吾與俱。
  世濁此獨清,室小自有餘。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  環堵未可輕,足稽天下事。
  何必晉諸賢,自是周二子。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  為嫌太孤高,邂逅鬆梅友。
  忽與竹同評,是遇知音不。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  清神造物慳,數竿自超俗。
  苦覓渭濱封,萬此豈有足。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  華行有後先,志節無今古。
  君看錦綳兒,楚楚已可數。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  不入鬧園林,雅媚佳山水。
  君子亦黨乎,賢者後樂此。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  直節立人懦,清標爽吾惛。
  豈不益友哉,人中田承君。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  風來聲清圓,月明影婆娑。
  挺挺岩壑姿,時亦嫵媚何。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  滔滔天地間,非我安知我。
  大兒王子猷,小兒文與可。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  泛菊秋始佳,愛蓮夏方娛。
  不如交此君,清興無時無。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  僕也環堵人,公也鈞天居。
  本出元子下,豈必竹馬餘。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  先生嘯諾餘,嘗欲訪青士。
  門生可舉輿,不必命兒子。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  此士黨有挾,則不與之友。
  持此問秋崖,一笑見頷不。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  橫廚先玉盤,膻葷鄙哉俗。
  竹謂高將軍,汝手污吾足。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  矯矯不可羈,一節足千古。
  桃李鬧漫山,歲寒誰汝數。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  千載蘭亭人,所樂在山水。
  等閑一笑間,風度乃如此。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  柳以柔故重,棗以弱故惛。
  凜凜首陽人,何賴東皇君。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  不因排根人,安得茲婆娑。
  請賦淇奧詩,但恐居亡何。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  問卿自用卿,為我寧作我。
  道莫強項為,本見折腰可。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  風檐誦新句,絶勝絲竹娛。
  此竹古來有,此詩今時無。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  寂寂度年光,堅貞玉雪香。
  冶容誰氏子,終日傍垂楊。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  美人隔秋水,伫立奈愁何。
  剪取靈均語,臨風恍浩歌。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  墻角老槎牙,槎牙閱歲華。
  誰知杭欲死,解出背時花。

方蒙仲 Fang Mengzhong
  千古水仙玉,坡以逋仙配。
  山𠔌弟山礬,兩事同一意。
此君室
此君室
此君室
此君室
此君室
此君室
此君室
此君室
此君室
此君室
此君室
此君室
此君室
此君室
此君室
此君室
此君室
此君室
此君室
此君室
隔墻梅
隔溪梅
孤梅
孤山梅