次荆公韵四绝
苏轼(北宋)
qīng lǐ fú shū qín zì lái, qīng zhēn yì shǎo shǒu qīn zāi。 shēn hóng qiǎn zǐ cóng zhēng fā, xuě bái 'é huáng yě dǒu kāi。 zhuó zhú chuān huā pò lǜ tái, xiǎo shī duān wéi mì qī zāi。 xì kàn zào wù chū wú wù, chūn dào jiāng nán huā zì kāi。 qí lǘ miǎo miǎo rù huāng bēi, xiǎng jiàn xiān shēng wèi bìng shí。 quàn wǒ shì qiú sān mǔ zhái, cóng gōng yǐ jué shí nián chí。 jiá dì fēi zhēn yòu, xián huā yì 'ǒu zāi。 liáo wéi qīng jìng gōng, què duì dào rén kāi。( gōng bìng hòu, shězhái zuò sì。)