suǒ : suǒ chǐfǎnhuízhùyè
juàn shí sān zhì: : qiě yuē suǒ jiù shǐ zhū shū rén wén 'ér jìn zhī zhī zhě
juàn shí sāo: : 词良苦,凡汝之言, 吾所极知。汝择而行,嫉彼不为。汝之所欲,汝自可期。胡不为之,而诳我为
juàn shí jiǔ diào zàn zhēn jiè: : ?”柳子曰:“恶,是吾所以见伊尹之大者也。彼伊尹,圣人也。圣人出于 天下,不夏、商其心,
juàn 'èr shí 'èr : : qiú suǒxué zhěshī 'ér
juàn 'èr shí yǐn dùn dào shì: : 三年。他日,又曰:“吾所以求于心者未克,今其行也。”余既异其遁于 名,而又德其久留于我也
juàn 'èr shí miào: : suǒwèi yóu yòu 'èr zhě nǎi jué yān 'ér sàng zhī
juàn sān shí sān shū: : 矣,而 子不欲焉,是吾所以惕惕然忧且疑也。 今将申告子以古圣人之道:“(圣”,一作“贤”
juàn sān shí shū: : 声音而 以为能也。凡吾所陈,皆自谓近道,而不知道之果近乎,远乎?吾子好道而可吾 文,或者
juàn shí sān jīn shī: : wàng suǒ
juàn shí fēi guó shàng: : 用,不亡何待?”则又吾所不识也。且所谓者天事 乎?抑人事乎?若曰天者,则吾既陈于前矣;人
juàn jiǔ: : jiāng zhì yuē:“ suǒbìng zhěchóu
juàn jiá: : yòu yuē suǒwèi yòu tiān xià zhě 'ér
juàn dīng: : ér suǒ zhěshí yòu 'èr yān
juàn jiǔ : : cóng suǒhǎo
juàn shí sān gēng: : 《 zhuāng wáng yuē yōng zhī suǒwèi zhīfēi zhī xié
juàn shí xīn: : nǎi yuē guì suǒ
juàn shí rén: : 《 zhuāng yáo yuē suǒyòng xīn
juàn 'èr shí shī : : 自斗,其势必不俱生。吾所以为此也。以先国家之急,而后私雠也。廉颇闻之,肉袒负荆,因宾客至
juàn 'èr shí 'èr shī : : 亦为之。如不可求,从吾所好。税驾,喻辞荣也。《史记》李斯曰:当今人臣之位,无居上者,可谓
juàn 'èr shí shī : : cóng suǒhǎo zhǐ qiě
juàn sān shí shī gēng: : 《 zhàn guó qín wáng wèi zhào shǐ liáng yuē suǒshǐ zhào guó zhěxiǎo jiē tīng yán shòu shū
juàn shí 'èr shū zhōng: : yīn 'ér wèn qún chén yuē suǒyòng bīngshuí zhě guān duì yuē
juàn shí shǐ lùn xiàshǐ shù zàn: : 后,爵之於朝。申侯顺吾所欲,行吾所乐,与处则安,不见则思,然未尝有得焉。必速遣之。〕景监
juàn shí lùn : : suǒ yǒng zhī zhěměi jūn shù míng 'ér chén dào
juàn shí lùn : : zhī suǒ ránmìng
juàn shí lùn lián zhū: : 。《庄子》魏文侯曰:吾所学者,真土梗耳。司马彪曰:梗,土之榛梗也。《汉书》项羽曰:岁饥人
juàn shí lěi xiàāi shàng: : 《 lùn yuēcóng suǒhǎo
juàn liù shí xíng zhuàngdiào wén wén: : fēi suǒ
juàn shí : sòng liù shí 'èr shǒu: : suǒzài shàng shēn shēnjǐn xiù huā qiān shí dìng
'èr zhāng diǎn tiě chǔ zhēn bài míng shī kuāng shān ( 3): : fēi suǒqiǎn
2 1