táo : fǎnhuízhùyè
dào jīng zhōu chūn zhèng jiā shū shǐ wáng gōng zhāo yàn huān shèn 'ér zhū gōng xié jiàn jīng jiāng tíng bìng chéng shī: 华亭冠层城,满城桃与李。 微风散晴烟,七泽多春水。 龙山集眄,章台见遗址。 感物思无穷,
biàn huò piān: 春树桃与李,美果终得尝。 莫树枳与棘,芒刺还相伤。 君子所树党,在择贤与良
huà sōng bǎi : ,哙等何足伍。 君看桃与李,稼丽相媚妩。 情态能几时,纷纷可堪数。
yùn yīn shàng rén wǎn jiǎn wèi dìng : 不学桃与李,芬芳竟春时。 天公岂多情,清露为君迟。 荣翠休问命,冷疟自知。
qìng shēn kāng yuán yǒng: xuán yāotáo fán
yóu dōng yáng hán tíng liú mèng suǒ shī míng guò zhōng xīng yóu lǎn zhōng suǒ jiàn: ,终始周一岁。 一同桃与李,华实苦相避。 愧师论应实,未辨谈实际。 山寒足力疲,蕙帐聊假寐
dān tóng : 英一夜空。 世上已无桃与李,个中方是白和红。 彩霞承露娇如滴,玉雪生香暖不融。 可使低徊万
chūn bàn: ,占晴礎未乾。 可怜桃与李,无语受摧残。
guò jiù xiāng : ,门空爵可罗, 问他桃与李,何处得春多。
yuán hǎi nán shì : yāotáo mèizhǐ jiǔ zhī wēn
huā: yuǎn suítáo méi
chūn shū shǒu: 谓春正无情,乃发桃与李。 若真有知者,风恶折兰芷。 是非一无与,任物自生死。 德之固已愚
huái 'èr shí shǒu: 藏欲雨云。 叹息无言桃与李,一年踪迹又纷纷。
huái 'èr shí shǒu: 乾新雪催。 元自不侪桃与李,何须著意若相摧。
chūntiè · tài shàng huáng hòu : wèi wèn yāotáo nóng xiān yǒng 'èr nán gōng
làng táo shā: xué yān zhītáo xìng fèi chūn gōng
yǒng huái shī shí 'èr shǒu sān: 嘉树下成蹊。东园桃与李。 秋风吹飞藿。零落从此始。 繁华有憔悴。堂上生荆杞。 驱马舍之去
juàn shí ( 2): ?洵乐相遨游。 譬彼桃与李,不为仓囷谋。 君莫忘五诗,忘之我焉求? 三 洙泗流浸微,伊洛仅
jiāng nán féng guī nián: 的开首二句是追忆昔日与李龟年的接触,寄寓诗人对开元初年鼎盛的眷怀;后两句是对国事凋零,艺
1