shí nián : nián fǎnhuízhùyè
sòng gāo sān shí shū : shí niánchū chí jīng huī
cháng 'ān féng zhù: shí niánguò réng wèi huò guān zhí
guān gōng sūn niàn jiàn xíng bìng : 公孙剑器初第一。 五十年间似反掌,风尘澒洞昏王室。 梨国子弟散如烟,女乐馀姿映寒日。 金
shān shí: jìn shì jīng kuàishí niánliǎodàn lián zhèng shì de guān zhí dōuméi yòugěi rén jiā dāng liǎo nián liáohěn méi
wēng: liǔ zōng yuán zài yǒng zhōushí niánzuò wéi bèi biǎn de zài zhèng zhì shàng jīhū chè bèi néng xiāo sàn fàng
yàn xíng bìng : 能之辈,不能抵御。二十年春,信安王李伟率军胜契丹,二十一年春唐五将兵败,六千余唐军战死。
āi jiāng tóu: táng xuán zōng kāi yuán 'èrshí nián( 732), míng gōng zhù dào jiā chéngzhí jiāng róng yuàn
huái shàng huì liáng chuān rén: 。 浮云一别后,流水十年间。 欢笑情如旧,萧疏鬓已斑。 何因北归去,淮上对秋山。 ①淮上:
jiàn wài yòu yán bié: 十年离乱后,长大一相逢, 问姓惊初见,称名忆旧容。 别来沧海事,语罢
: 条行陆难。 已忍伶俜十年事,强移栖息一枝安。 1、永夜句:意谓长夜中唯闻号角声像在自作悲
zèng jué xià péi shè rén: 汉常悬捧日心。 献赋十年犹未遇,羞将白发对华簪。 1、上林:上林苑。 2、紫禁:皇宫。 3
dēng liǔ zhōu chéng lóu zhāngtīngfēnglián zhōu shǐ: zhí dào táng xiàn zōng yuán shí nián( 815) nián chūliǔ zōng yuán hán tàihán chén jiànliú děng rén cái fèng
chóu : zhāng cǎi tián wéi shī shì zhōngshí nián dōngshī rén zhōu suí liǔ zhōng jùn hái jīng jīng
qiū qiū yuán wài: xiàng wáng de lán yuàn》: sānshí niánqián yuàn yóu lán huā yuàn xīn xiū
mǎn : 故国三千里,深宫二十年。 一声何满子,双泪落君前。 1、故国:指故乡。 2、君:指唐武宗
huí xiāng 'ǒu shū 'èr shǒu : 情难于平静。首句写数十年久客他乡的事实,次句写自己的"老大"之态,暗寓乡情无限。三、四句虽
yáng zhōu hán chuò pàn guān: tiáoxiào zhī zhōng hái wēi wēi liú liǎo shī rén duì shí nián jué yáng zhōu mèngyíng qīng lóu xìng míng de gǎn kuì
qiǎn huái: ,楚腰纤细掌中轻。 十年一觉扬州梦,赢得青楼薄幸名。 1、落魄:漂泊。 2、楚腰:楚灵王好
zuò kuàng shī: shèng shí nián
zèng wáng pàn guānshí guī yǐn shān píng fēng dié: shí niánzuì chǔ tái
zài shuǐ jūn yàn zèng zhū shì : míng shí nián
ān bái zhào shān táo huā yán liú shì wǎnzuò chūn guī táo huā yán shì : yún sānshí niánhǎo xián 'ài xiān
liú bié cáo nán qún guān zhī jiāng nán: shí nián xiàolǎn jìng qiū shuāng
péi shì láng shū yóu dòng tíng zuì hòu sān shǒu sān: shùshí niánfèn mènbiàn yǒng shàng xīn tóu
: shí niánchí hàn jié
píng jiāng jūn : mén 'èrshí nián
zuì shí zèng guǎng wén guǎn shì zhèng qián: 告“私修国史”,远谪十年。回长安后,任广文馆博士。性旷放绝俗,又喜喝酒。杜甫很敬爱他。两
jiǎn zhèng guǎng wén qiánjiān chéng yuán míng: cái míng shí niánzuò hán zhān
qián chū sài jiǔ shǒu: cóng jūnshí niánnéng fēn cùn gōng
hòu chū sài shǒu: yuè 'èrshí niánkǒng míng zhù 'ēn
qián yuán zhōng tóng xiànzuò shǒu: shí nián jiàn lái shí
tiān biān xíng: shí nián ròu xiāo
1 gèngduōjiéguǒ...