shūfǎnhuízhùyè
shāng yǐn: biǎo zhǎngshū zhī shì shǐ
: 、《 zhū jiāng》、《 yǒng huái 》、《 shūhuái
hán : yòu shūjīng shì zhī zhì
wáng : zhī wáng shēng cháng shūxiāng zhī jiā
guān: wèi sān mén xiá shì nán ) wèi xián xué shìshūshěng zhèng jiān chá shǐ děng zhí
zhōu bāng yàn: èr shí suì shí tài xué shūyīn xiànbiàn shēng tài xué zhèng
zhù: mén xiàoshū
chén liàng: shūděng zhèng yán 'áng kàng fèn de jiàn zhè zhǒng qiáng liè de zhèng zhì xìn niàn zài de shēng huó zhōng zhàn liǎo hěn
zhāng yán: yuán jūnzhāng tián xiān shēng nián 》(《 shuāng cóngshū》) yuán》。
zhū zūn: zhí nánshūfángzéngshēn jiā zuǎn xiūmíng shǐ》。
尚书左仆射、观文殿大学士、镇南军节度使,封荆国公。身后追赠为太傅,谥曰文。因而被世人称之为“王荆公”、“王文公”。王安石文思敏捷,被后世称为唐宋八大家之一。除文学造诣外,王安石对传统经学也有研究,创立了在当时具有卓越影响力的学派——荆公新学,他的思想对宋明之季的经学学习产生了极大的影响,在当时也获得了很多关注。虽然王安石主要修习儒家学说,但是他秉持实务主义,从周礼、荀子、');" onmouseout="tooltip.hide();" target="_blank" class="row2">wáng 'ān shí: " title=" shàngshūzuǒ shè "> shàng shū zuǒ shè
liú chén: chén shūshēng jìn bèi rèn wéi diǎn qiān
liú zhuāng: yìng xiàoshūshēng xīn dǎn qièxiàng chē zhōng zhì xīn
wāng yuán liàng: qīng chū huáng qiān qǐng tángshūzhù wāng yuán liàng shān lèi gǎo》 13 juàn,《 wāng shuǐ yún shī》 4 juàn
céng : shū gōng zhěngdāo jīng liáng jīn 700 duō niánréng qīng jiàn
nán gōng: wén xué (《 wāng xiào lùn wénshū》 )。
wáng zhī dào: yòuqiáng cūn cóngshūběnxiāng shān shì èr juàn
gāo: rèn shūshěng zhèng xiào shū lángzhù zuò lángjiāng zuò shǎo jiān děngjiā dìng shí liù nián (1223) guān zhì quán zhí xué shì
fāng: céng rèn zhèng xiàoshūláng kǎo gōng yuán wài láng děng zhí
sūn guāng xiàn: zài xìn wáng gāo xīng xià zhǎng wénshū
hán zhěn: zhé zōng shí bài shàngshūyòu shè jiān zhōng shū shì láng
cháo zhī: gōngshūhuànéng shī shàn zhǔwén
hán yuán : lěi guān shàngshūlóng xué shì
zhào dǐng: tōng jīng shǐ bǎi jiā zhīshūdēng chóng níng nián( 1106 niánjìn shì
zhāng : shàngshūchén zhì dàonán táng hòu zhù zhēng wéi jiān chá shǐlěi guān zhì nèi shǐ shè rén
guāng: nián rèn shàngshūzuǒ shè jiān mén xià shì lángquán fèi chú wáng 'ān shí xīn huī jiù zhì
yáo shù yáo: ( 'èr zhī 'è zhōu rèn fàng tóng shàngshūzhí guān 'èr zhī sān liù)。
米芾[注 1](1051年-1107年),北宋书画家。初名黻[注 2],字元章,山西省太原市人,号襄阳漫士、海岳外史、鹿门居士。北宋著名书法家、书画理论家、画家、鉴定家、收藏家。自署姓名米或为芊,芾或为黻。吴人,祖籍太原,后徙湖北襄阳,晚居江苏镇江,建海岳庵。宣和时擢为书画学博士。天资高迈、人物萧散,好洁成癖。被服效唐人,多蓄奇石。世号米颠。书画自成一家。精于鉴别。所作山水,其源出董源,天真发露,枯木松石,');" onmouseout="tooltip.hide();" target="_blank" class="row1"> fèi: ">shūhuà jiā
wáng shēn: zànglì dài shūmíng huà guān jīng jiàn shǎng shì wéi zhī
zhāng yuán gān: quán shàngshūqǐng zhǎn qínhuì děng xiè tiān xiàshí gāng fǎn duì cháng yuán měi rén
wáng 'ān zhōng: huī zōng shí rèn hàn lín xué shìshàngshūyòu chéng
zhào : zài wèi shí guǎng shōu shūhuàkuò chōng hàn lín huà yuànbìng shǐ wén chén biān jixuān shū 》、《 xuān