luò huā : huā hán
mèng lìng: cán yuèluò huāyān zhòng
mèng lìng: ,窗外定是残红狼藉,落花满眼,却又不忍亲见,于是试着向正在卷帘的侍女问个究竟。一个“试”
zhāo jūn yuàn: míng luò huāfēi
huàn shā: guānluò huāqīng piāo méng ménglìng rén chù shāng qíngmiáo xiě juàn yǒng chuán shénchuàng zào chū quán zuì jiā jìng jiè
cǎi sāng · qún fāng guò hòu hǎo: zài xīn shǎngluò huābīn fēn shì dào chūn cán
làng táo shā: liú shuǐluò huāchūn
shān zhōng: 归。还伤北园里,重见落花飞。”诗的韵脚与这首《山中》诗完全相同,抒写的也是羁旅之思,只是
jiǎn méi: yán yǎn qián deluò huāliú shuǐ guǎn de xīn qíng shì piāo líng dōng liú
lín jiāng xiān: 去年春恨却来时, 落花人独立,微雨燕双飞。 记得小蘋初见,两重心字罗衣。 琵琶弦上说相
shuǐ lóng yín · yùn zhāng zhì yáng huā : luò hóng nán zhuìluò huānán zài lián jiē shàng zhī tóu
liù chǒu · qiáng wēi xiè hòu zuò: 。 这首词并非泛泛咏落花,而是抒发对花落后的“追惜”之情,更是对自己“光阴虚掷”的“追惜
liù : luò huāfēn fēncán méng méngzài zhī jǐng zhōng róng shēnqiè de huái rén zhī qínggēngshēng chóu
chūn guāng hǎo: tiē shuǐluò huāfēi xiǎo qiáo dōng
duó jǐn biāo: luò huāláng
juàn xún fāng màn: luò huāliú shuǐ réng jiù
wáng sūn 'èr: hóng mǎn luò huāshuí sǎo
yìng tiān cháng: mén wàiluò huāduō shǎo
yóu gōng: luò huāfēi
ruǎn láng guī: luò huā shuǐ shù lín chí
· liǔ xiān shēng: luò huāshí jié huá zhāng
dài bēi bái tóu wēng: 洛阳女儿惜颜色,行逢落花长叹息。 今年落花颜色改,明年花开复谁在? 已见松柏摧为薪,更闻
chūn jiāng huā yuè : 水成文。 昨夜闲潭梦落花,可怜春半不还家。 江水流春去欲尽,江潭落月复西斜。 斜月沉沉藏
yuán cǎo sòng bié: 《 huān táng zhù》: " liú xiào chuò mèi shī: 'luò huāsǎo gèng cóng lán zhāi shēng '。
xiàng: luò huā niǎo líng chūn míng shìzhī lèi
jiāng nán féng guī nián: 。 正是江南好风景,落花时节又逢君。 ①李龟年:唐代著名的音乐家,受唐玄宗赏识,后流落江
āi jiè: luò huāfēi piāo kān lián fèng qiú luánbiān chī shuí wáng guó miè zhǒnglún jìn
hán shí: 天,长安城处处飘飞着落花; 寒食节,东风把御园柳枝吹斜。 黄昏时,宫中传出御赐的烛火, 轻
āi wáng sūn: jīn jiù liú shuǐluò huā
zuǒ shěng shí : 满头白发力不从心为落花流泪,羡慕别人如鸟入青云展翅高飞。 贤明的朝廷没有什么阙事遗漏,
jué : ,春与清溪长。 时有落花至,远随流水香。 闲门向山路,深柳读书堂。 幽映每白日,清辉照衣
luò huā: 连着弯弯小径; 远望落花回舞映着斜阳的余晖。 我的肝肠欲断不忍把落红扫去; 望眼欲穿盼来
zèng jué xià péi shè rén: xiāo shī sànluò huāshù cóng wài
gèngduōjiéguǒ...