sōusuǒ: 青青杨
yuèfǔ yào jiě: : ○长歌行 右古词:"青青园中葵,朝露待日晞。"言荣华不久,当努力为乐,无至老大乃伤悲也。
shī rén zhù : : gòng kànqīng qīngshān
guān lín shī huà: : fàn wén zhèng suǒ zhí yáng zhōng liùsōngyún: "qīng qīngliù
chéng zhāi shī huà: : shān zhōng yòu jué yún: " cǎo qīng qīngliǔ huángtáo huā líng luàn xìng huā xiāng
yōu táng shī huà: : 杜牧之诗:"经冬野菜青青色,未腊山梅树树花。"许浑诗:"未腊梅先实,经春草自薰。"浑虽用牧意
shēng 'ān shī huà (1-7): : 低霞绮,晴山远画眉。青青河畔草,不是望乡时。"亦祖太白句法。 ○太白用徐陵诗徐陵诗:"竹
shēng 'ān shī huà (8-14): : 诗云:"袅袅庭前柳,青青陌上桑。提笼忘采叶,昨夜梦渔阳。"即《卷耳》诗首章之意也。又曰:
juàn 'èr: : 实”“十五从军征”“青青园中葵”“鸡鸣高树颠”“日出东南隅”“相逢狭路间”“昭昭素明月”
míng shī huà: : 乃是六朝家数,与夫“青青河畔草”不同。叶少蕴但论天然,非也。又曰:“若作‘池边’、‘庭前
táng shī huà: : 飞陇山去,芳洲之树何青青”,崔颢“黄鹤一去不复返,白云千载空悠悠”,乃律间出古,要自不厌
shī jìng zǒng lùn: : qīng qīng pàn cǎo rán
dùn yín : : 劳”、《相逢行》、“青青河畔草”之类,皆乐府之别支也。七言创于汉代,魏文帝有《燕歌行》,
jiāng zhāi shī huà: : 水洋洋”一章是也。“青青河畔草,郁郁园中柳”,顾用之以骀宕。善学诗者,何必有所规画以取材
shī shì juàn : : 如“冉冉孤生竹”、“青青河畔草”,傅毅、蔡邕所作。以此而论,为汉明矣。 邺中集 评曰:邺
pǐn: : qīng qīngliǔ róu tiáo
quán táng shī huà: : 泌赋诗讥杨国忠曰:‘青青东门柳,岁晏复憔悴。’国忠诉于明皇,上曰:‘赋柳为讥卿,则赋李为
hòu shān shī huà: : què kǒngqīng qīngyòu jìn shí
yàn zhōu shī huà: : tài bái shī yún chuāngqīng qīngxià luò huā
juàn : : yún yuǎn qīng qīngdié dié fēngfēng qián zhēn zǎi shū gōng
juàn liù: : céng zhàoqīng qīngniánshào shí
cāng làng shī huà: : 飞陇山去,芳洲之树何青青”是也),有扇对(又谓之隔句对。如郑都官“昔年其照松溪影,松折碑
shān fáng suí : : dèng lín wàn qǐngqīng qīngkěn wéi jiāo liáo jiè zhī
juàn 'èr: : 蒙蒙茸茸溪溪畔畔草草青青双双蝴蝴蝶蝶飞飞来来到到落落花花林林里里鸟鸟声声叫叫不不休休为为
běn shì shī: : 章台柳,章台柳,往日青青今在否?纵使长条似旧垂,亦应攀折他人手。”柳复书,答诗曰:“杨柳
tǐng zhāi shī huà: : lǎo :“qīng qīngzhú sǔn yíng chuán chūbái bái jiāng zhuàn lái
juàn shí: : 花想诸弟,杜陵寒食草青青。”《初秋寄》云:“高梧一叶下,空斋归思多。”《闻蝉寄诸弟》云:
duì chuáng : : gài shīqīng qīng pàn cǎo yuán zhōng liǔ zhī
zhú zhōng cháo cǎilù: : zhúqīng qīng
sòng yuán 'èr shǐ 'ān : : 渭城朝雨浥轻尘,客舍青青柳色新。 劝君更尽一杯酒,西出阳关无故人。 这是一首送朋友去西北
zhōu : : de shǐ rén xiǎng shī rén xiàqīng qīng pàn cǎo yuán zhōng liǔ
mèng yóu tiān lǎo yín liú bié: : 慄深林兮惊层巅。 云青青兮欲雨,水澹澹兮生烟。 列缺霹雳,丘峦崩摧。 洞天石扇,訇然中开
yuè zhōng lǎn : : 在春天又发新芽,柳色青青,年年如旧,岁岁常新,以“新”与“旧”,不变的景物与变化的人事,
更多结果...