běiměifēng
bǎikē
bǎikē
zìdiǎn
chéngyù
zhǎozì
wénzìshù
wénzìtòng
zhīshíshù
hànyīng
yīnghàn
hùyì
shíguāngsuìdào
cháozhèng
guódù
jīnrìshìhénián
dúshū
shīgē
xiǎoshuō
lìshǐ
bǎikē
sànwén
lǚyóu
jùzuò
sōusuǒ
yònghù
mìmǎ
dēnglù
zhùcè
English
简体
繁體
pīnyīn
wǒde
túpiàn
wǒdedetú
wénjí
sìcéngxiàngshí
shīgē
xiǎoshuō
lìshǐ
bǎikē
sànwén
lǚyóu
jùzuò
běiměifēng
yìjiànfǎnkuì
guānyúwǒmen
yèmiànbāngzhù
bāngzhù
sōusuǒ: 山中今
zhōng
nán
shān
: 一片, 青霭迷茫进入
山中
都不见。 中央主峰把终南东西隔开, 各山间山谷迥异阴晴多变。 想在
shān
zhōng
: 将归。 况属高秋晚,
山中
黄叶飞。
山中
:一作山山 卷56_49 这是一首抒写旅愁归思的诗,大概作于
sòng
yǒu
:
山中
相送罢,日暮掩柴扉。 春草年年绿,王孙归不归? 一作
山中
送别 这
lù
chái
:
shān
zhōng
kōng
kōng
dàng
dàng
bù
jiàn
rén
yǐng
,
zhǐ
tīng
dé
xuān
huá
de
rén
yǔ
shēng
xiǎng
。
zuì
gāo
lóu
:
xiào
shān
zhōng
,
yǎo
yǎo
hán
shān
dào
: 顿觉寒气逼人。次联写
山中
幽静,用轻细的鸟鸣声反衬四周的冷寂。三联写
山中
气候,用风雪的凛冽
mèng
yóu
tiān
lǎo
yín
liú
bié
: 空,可听天鸡鸣啼。
山中
尽是岩,道路千回万转, 迷恋倚石赏花,忽觉天色已晚。 熊吼声龙
cháng
hèn
gē
: 助于虚无缥缈的蓬莱仙
山中
寻到了杨氏的踪影。在仙景中再现了杨氏“带雨梨花”的姿容,并以含情
mài
tàn
wēng
: 卖炭翁,伐薪烧炭南
山中
。 满面尘灰烟火色,两鬓苍苍十指黑。 卖炭得钱何所营,身上衣裳口
tiān
wèn
:
shān
zhōng
hái
yòu
zēng
chéng
jiǔchóng
,
tā
de
gāo
dù
yòu
yòu
jǐ
lǐ
?
jiǔ
zhāng
·
shè
jiāng
:
yōu
dú
chù
hū
shān
zhōng
。
jiǔ
gē
(
quán
)
:
shān
zhōng
rén
xī
fāng
dù
ruò
,
yǐn
shí
quán
xī
yìn
sōng
bǎi
。
shí
tóu
chéng
:
shī
rén
bǎ
shí
tóu
chéng
fàng
dào
chén
jì
de
qún
shān
zhōng
xiě
,
fàng
zài
dài
liáng
yì
de
cháo
shēng
zhōng
xiě
,
fàng
dào
méng
lóng
de
yuè
wàng
yuè
(
dài
zōng
)
:
jiàn
shān
zhōng
yún
qì
céng
chū
bù
qióng
,
gù
xīn
xiōng
yì
wéi
zhī
dàng
yàng
;
dú
zuò
jìng
tíng
shān
:
shān
zhōng
xiǎn
dé
gé
wài
yōu
jìng
。
jīn
lóng
chán
sì
: 只惊起的灰蝉
把
山中
的灯火 一盏盏地 点燃 这是一首富有禅意与禅趣的风景诗。古代禅诗常
jiā
rén
:
shī
rén
shì
yào
yòng
shān
zhōng
quán
shuǐ
zhī
qīng
bǐ
yù
kōng
gǔ
jiā
rén
de
pǐn
gé
zhī
qīng
,
yǔ
“
yǐ
zhú
”
、“
cǎi
bǎi
”
shì
chū
yú
sòng
bié
:
zhǐ
yòu
shān
zhōng
de
bái
yún
cái
méi
yòu
qióng
jìn
zhī
shí
,
zú
yǐ
gōng
nǐ
yú
lè
pái
qiǎn
liǎo
。
qiū
dēng
lán
shān
jì
zhāng
wǔ
: 晋代陶弘景《答诏问
山中
何所有》云:“
山中
何所有,岭上多白云。只可自怡悦,不堪持赠君。”
sù
yè
shī
shān
fáng
dài
dīng
dà
bù
zhì
: 景,诗中所写薄暮中的
山中
景色极有特色:西下的夕阳,忽然昏冥的群山,清凉的夜月,风声泉响,
xún
xī
shān
yǐn
zhě
bù
yù
: 不遇”为题,写专程到
山中
去访隐者,竟然不遇。如此,本应叫人失望,惆怅。然而,诗借写“不遇
sù
wáng
chāng
líng
yǐn
jū
: 片白云。齐梁隐士、“
山中
宰相”陶弘景对齐高帝说:“
山中
何所有?岭上多白云。只可自怡悦,不
jì
quán
jiāo
shān
zhōng
dào
shì
: 今朝郡斋冷,忽念
山中
客。 涧底束荆薪,归来煮白石。 欲持一瓢酒,远慰风雨夕。 落叶满空
xī
jū
:
ǒu
rán
jiān
xiàng
gè
yǐn
jū
shān
zhōng
de
rén
。
tīng
dǒng
dà
dàn
hú
jiā
shēng
jiān
jì
yǔ
nòng
fáng
gěi
shì
:
shēng
rú
shān
zhōng
bǎi
niǎo
sàn
liǎo
yòu
jí
,
qū
sì
wàn
lǐ
fú
yún
'
àn
liǎo
yòu
míng
。
yè
guī
lù
mén
shān
gē
:
kǒu
rén
men
zhēng
dù
de
rè
nào
chǎng
miàn
hé
zì
jǐ
huí
shān
shí
shān
zhōng
de
yōu
jìng
jǐng
xiàng
,
xíng
chéng
duì
bǐ
,
tū
chū
de
shì
hòu
zhě
,
shān
shí
: 神秘。天亮了,诗人在
山中
独自漫步,此时他是这深山老林中唯一的人类,他得以尽情地享受自由自
lǎo
jiāng
xíng
: 行夺得胡马骑。 射杀
山中
白额虎,肯数邺下黄须儿。 一身转战三千里,一剑曾当百万师。 汉兵
táo
yuán
xíng
:
dāng
shí
zhǐ
jì
dé
jìn
rù
shān
zhōng
hòu
hěn
yuǎn
hěn
shēn
,
yán
zhe
qīng
xī
jǐ
jīng
zhuǎn
zhé
cái
dào
shēn
suì
yún
lín
。
wǎng
chuān
xián
jū
zèng
péi
xiù
cái
dí
: ”
shǒu
lián
xiě
shān
zhōng
qiū
jǐng
。
shān
jū
qiū
míng
: 、幽静、恬淡、优美的
山中
秋季的黄昏美景。王维所居辋川别墅在终南山下,故称山居。一场秋雨过
guò
xiāng
jī
sì
: 积寺盛名,却不知在此
山中
; 入山数里,登上了高入云天的山峰。 这儿古木参天,根本没有行人
gèngduōjiéguǒ...