宋代 王从 Wang Cong  宋代  
一首一页

王从 Wang Cong
  地迥高楼目,天寒故国心。
  江鸥无万里,云木目千寻。
  门掩斜阳下,人归落叶深。
  风前怅何许,入耳越乡吟。

王从 Wang Cong
  一番风雨催寒食,千里莺花想故园。

王从 Wang Cong
  身闲更得凭陵酒,花早殊非爱惜春。

王从 Wang Cong
  秋生列岫云尤薄,泉漱悬崖路更悭。

王从 Wang Cong
  落木森犹力,寒力淡欲无。

王从 Wang Cong
  临春惨不舍,盖国空自香。

王从 Wang Cong
  凉风回远笛,暝色带归舟。

王从 Wang Cong
  堕蕊尽教输燕子,嫩寒犹及占梨花。

王从 Wang Cong
  尘心依水净,归鬓与山青。
次韵张晋彦秋日