宋代 幸夤逊 Xing Yinxun  宋代  
一首一頁

幸夤遜 Xing Yinxun
  滿目江山四望幽,白雲高捲嶂煙收。
  日回禽影穿疏木,風遞猿聲入小樓。
  遠岫似屏橫碧落,斷帆如葉截中流。

幸夤遜 Xing Yinxun
  深妝玉瓦平無壠,亂拂蘆花細有聲。

幸夤遜 Xing Yinxun
  若教作鎮居中國,爭得泥金在泰山。

幸夤遜 Xing Yinxun
  巧剪銀花亂,輕飛玉葉狂。

幸夤遜 Xing Yinxun
  片逐銀蟾落醉觥。

幸夤遜 Xing Yinxun
  蒙君知重惠瓊實,薄起金刀釘玉深。

幸夤遜 Xing Yinxun
  嚼處春冰敲齒冷,嚥時雪液沃心寒。

幸夤遜 Xing Yinxun
  寒豔芳姿色盡明。

幸夤遜 Xing Yinxun
  纔聞暖律先偷眼,既待和風始展眉。

幸夤遜 Xing Yinxun
  片片飛來靜又閑,樓頭江上復山前。
  飄零盡日不歸去,帖破清光萬裏天。

幸夤遜 Xing Yinxun
  因登巨石知來處,勃勃元生緑蘚痕。
  靜即等閑藏草木,動時頃刻遍乾坤。
  橫天未必朋元惡,捧日還曾瑞至尊。
  不獨朝朝在巫峽,楚王何事謾勞魂。
登戎州江樓閑望