宋代 宋咸 Song Xian  宋代  
一首一頁

宋鹹 Song Xian
  多應譙國山邊種,豈是嫦娥月裏香,
  願為兒孫積陰德,東堂時占一枝芳。

宋鹹 Song Xian
  虛白自為鄰。

宋鹹 Song Xian
  實花初爛欲連枝。

宋鹹 Song Xian
  豈是嫦娥月裏香。

宋鹹 Song Xian
  居疑與世分。

宋鹹 Song Xian
  舊苑珠千樹,寒郊玉萬層。

宋鹹 Song Xian
  輕霧欲籠藏暮碧,斷霞初怨誤朝紅。
  即時苦待千枝爛,計日先愁一樹空。
  外客定聞瓊宴賞,護春長把錦帷蒙。

宋鹹 Song Xian
  何須群玉南頭見,都似沉香北畔移。
  護地實欄方自整,尋春珠蓋有誰知,
  鶯迷舊樹棲猶晚,人樂新英賞未遲。

宋鹹 Song Xian
  連甍珠閣迷仙閬,幾處星樓接絳河。
  實馬縱橫浮市照,香塵撩亂夾春和。

宋鹹 Song Xian
  獨起獨高雄入漢,相耀相映翠成堆。
  若非群玉崑西至,即是三峰海上來。
  疑有洞天通日月,絶無樵路到塵埃。
  如何得似巨靈手,擘嚮天傢對鳳臺。
牡丹
牡丹
上元
陽朔山