běiměifēng
bǎikē
bǎikē
zìdiǎn
chéngyù
zhǎozì
wénzìshù
wénzìtòng
zhīshíshù
hànyīng
yīnghàn
hùyì
shíguāngsuìdào
cháozhèng
guódù
jīnrìshìhénián
dúshū
shīgē
xiǎoshuō
lìshǐ
bǎikē
sànwén
lǚyóu
jùzuò
sōusuǒ
yònghù
mìmǎ
dēnglù
zhùcè
English
简体
繁體
pīnyīn
wǒde
túpiàn
wǒdedetú
wénjí
sìcéngxiàngshí
shīgē
xiǎoshuō
lìshǐ
bǎikē
sànwén
lǚyóu
jùzuò
běiměifēng
yìjiànfǎnkuì
guānyúwǒmen
yèmiànbāngzhù
bāngzhù
sōusuǒ: 天师云
juàn
'
èr
shí
yī
:
:
zhāo
sì
zé
chuán
zhí
tiān
shī
dù
guāng
tíng
mén
rén
yě
。
juàn
'
èr
shí
sì
:
:
’
《
yì
rén
lù
》
yún
:
‘
yǔ
shēn
tiān
shī
tóng
yóu
。
juàn
'
èr
shí
bā
:
: 所见者,其上题云‘张
天师
’。保衡心异之。他日,乃具冠带伺于李道之舍,道问曰:‘子何所伺?
hè
zhù
:
:
xiāng
chuán
hàn
dài
tiān
shī
zhāng
dào
líng
céng
zhù
jì
xiū
xíng
yú
cǐ
,
gù
yǐ
“
zhēn
yóu
”
mù
zhī
。
lǐ
bái
:
:
lǐ
bái
dào
qí
zhōu
zǐ
jí
gōng
qǐng
gāo
rú
guì
tiān
shī
shòu
dào
lù
,
zhèng
shì
lǚ
xíng
yí
shì
rù
liǎo
dào
jí
。
juàn
'
èr
shí
'
èr
:
:
qiè
shí
dèng
tiān
shī
yào
xiān
qù
。
juàn
'
èr
shí
bā
:
:
tiān
shī
huà
qù
zhī
hé
zài
,
yù
yìn
xiāng
chuán
shì
gòng
zhēn
。
juàn
bā
shí
sì
:
:
dān
xiá
guān
zhāng
tiān
shī
yí
jì
,
cháng
yòu
liáng
yào
yì
juàn
yī
bǎi
'
èr
:
:
táng
yǒng
lè
dào
shì
hóu
dào
huá
yǐ
shí
dèng
tiān
shī
zǎo
xiān
qù
,
yǒng
lè
yòu
wú
juàn
yī
:
: 大壊。至正四年,掌教
天师
择于方士“道行纯一,置事公勤”者,得赤城吴大亨,使居之。 让者再
juàn
sì
shí
sì
xí
:
: 齐,六师无事。故大举
天师
百万之众,〔《魏志》曰:建安二十一年治兵,遂征孙权也。〕与匈奴南
lǐ
bái
de
dào
jiào
mí
xìn
jí
qí
jué
xǐng
:
:
qǐng
běi
hǎi
gāo
tiān
shī
shòu
《
dào
lù
》
yú
qí
zhōu
zǐ
jí
gōng
(
lǎo
zǐ
miào
);
sān
、
dù
fǔ
(7):
:
lǐ
bái
yào
dào
qí
zhōu
zǐ
jí
gōng
lǐng
shòu
gāo
tiān
shī
de
“
dào
lù
”。
juàn
zhī
yī
sì
:
: 诗不如此。后山谷语传
师云
:庭坚因莘老之言,遂晓老杜诗高雅大体。传
师云
:若薛能诗,正俗所谓
juàn
sān
shí
liù
:
: 不如此。”后山谷语传
师云
:“庭坚因莘老之言,遂晓老杜诗高雅大体。”传
师云
:“若薛能诗,正
juàn
sì
shí
sān
:
: 个什么,便住此山?”
师云
:“马师向我道即心是佛,我便向这里祝”僧云:“马师近日佛法又别。
qián
xī
shī
yǎn
:
: 不如此。”后山谷语传
师云
:“庭坚因莘老之言,遂晓老杜高雅大体。”②传
师云
:“若薛能诗,正
juàn
shí
sì
:
: 不如此。’后山谷语传
师云
:‘庭坚因莘老之言,遂晓老杜诗高雅大体。’传
师云
:‘若薛能诗,正
juàn
sān
shí
qī
:
: 个什么,便住此山?’
师云
:‘马师向我道,即心是佛,我便向这里祝’僧云:‘马师近日佛法又别
xīn
qì
jí
:
: “如何是和尚家风?”
师云
:“千年田八百主。”僧云:“如何是千年田八百主?”
师云
:“郎当屋
dì
bā
zhāng
'
é
méi
lǐ
bái
dé
qí
shū
yú
zhōu
lǐ
yōng
shū
jùn
cái
( 1):
: 叩开山门,却言怀一法
师云
游未归。何日回山,尚无定数。“峨眉风光无限,何不趁此秋光怡情?”