sōusuǒ: 芳草青
cǎi sāng · qīng zhōu duǎn zhào hǎo: fāng cǎocháng
cǎi sāng · rén jiě shǎng hǎo: fāng cǎoxié huī
dié liàn huā: 吹又少, 天涯何处无芳草。 墙里秋千墙外道, 墙外行人、墙里佳人笑。 笑渐不闻声渐杳,
zhē: 山映斜阳天接水。 芳草无情,更在斜阳外。 黯乡魂,迫旅思。 夜夜除非,好梦留人睡。 明
fēng sōng: chén tíng chāobái zhāi huà》: jīn fāng cǎo lóu rén zuì xìng huā tiān yòu xiāng yàn
mǎn tíng fāng: mǎn tíng fāng diào liǔ zōng yuán shī mǎn tíngfāng cǎo”。
'ér: jiàn shuō dàotiān fāng cǎo guī
lán líng wáng · bǐng sòng chūn: fāng cǎolián tiān
liù : 倚危亭。恨如芳草,萋萋剗尽还生。 念柳外青骢别後,水边红袂分时,怆然暗惊。 无端
cuì lóu yín: tànfāng cǎo qiān
fèng xiāo yín: 箫吟:词牌名。又名《芳草》、《凤楼吟》。 ②熏:暖和。 ③绣帏:绣房、闺阁。 ④王孙:泛
gān cǎo : kān liú nián xièfāng cǎo
dòu shén: fāng cǎo
huā xīn dòng: shìfāng cǎo huā cóng shēng de xiǎo jìng
huàn cháo luán fèng: yóu hèn qīn jiēfāng cǎo
liù me lìng: huí shǒu chóu mǎnfāng cǎo
shén yǐn: ,秦楼阻,旅魂乱。 芳草连空阔,残照满。 佳人无消息,断云远。 ①迷神引:此调首见柳永《乐
lòu chí: xiù luàn fāng cǎo
sāo: 释女?
何所独无芳草兮,尔何怀乎故宇?” 世幽昧以昡曜兮,孰云察余之善恶? 民好恶其不
nán : zhānfāng cǎoxié yáng dài yuǎn cūn
yuán cǎo sòng bié: 【远芳】蔓延到远处的芳草 【晴翠】阳光下青翠的草色 【王孙】楚辞《招隐士》“王孙游兮不归
jiǔ zhāng · měi rén: shuí wán fāng cǎo
jiǔ zhāng · wǎng : 君无度而弗察兮,使芳草为薮幽。 焉舒情而抽信兮,恬死亡而不聊。 独障壅而弊隐兮,使贞
yuǎn yóu: dàofāng cǎozhī xiān líng
liú bié wáng wéi: ,朝朝空自归。 欲寻芳草去,惜与故人违。 当路谁相假?知音世所稀。 只应守寂寞,还掩故园
zhāng tái : 楚角,残月下章台。 芳草已云暮,故人殊未来。 乡书不可寄,秋雁又南回。 1、殊:绝。 2、
huáng lóu:
晴川历历汉阳树,芳草萋萋鹦鹉洲。 日暮乡关何处是,烟波江上使人愁。 1、黄鹤楼:旧址在
xiāng : lán duōfāng cǎocǎi zhī shuísuǒ zài yuǎn dào zhù
shān rén quàn jiǔ: dié rán mǎnfāng cǎo
ān bái zhào shān táo huā yán liú shì wǎnzuò chūn guī táo huā yán shì : fāng cǎohuàn fēi luó yáo chūn yān
nán yáng sòng : yán yuànfāng cǎochūn jié chuí yáng