sōusuǒ: 白云断
diǎn jiàng chún: yàn yàn suí zhe dàn dànbái yúnyán zhe tài pàn yōu yōu fēi
zuǒ qiān lán guān shì zhí sūn xiāng: zhōng nán shānbái yún zhē duàn jiā xiāng de sháo guān xuě fēn fēi mǎdōu kěn xiàng qián
zhōng nán shān: 天都,连山到海隅。 白云回望合,青霭入看无。 分野中峰变,阴晴众壑珠。 欲投人处宿,隔水
jiāng jìn jiǔ: zhè bái yúncóng kōngsuí fēng biàn miède jié wěixiǎn jiàn shī rén bēn yǒng diē dàng de gǎn qíng liú
guǎn: gāo qiū shàngbái yúnpiāo fēi wéi rén suǒ jiàn jǐng jǐng 'àn yǐn yóu piāo de cōng cōng xíng
jiā 'ào · fǎn 'èr wéi jiǎo: 白云山头云欲立, 白云山下呼声急, 枯木朽株齐努力。 枪林逼, 飞将军
· yǒu rén: jiǔ shān shàngbái yúnfēi chéng fēng xià cuì wēi
zhēngyuè shí : wáng wéizhōng nán shān》“bái yúnhuí wàng ”, mèng hào ránguò rén zhuāng》“ shù cūn biān de”,
chūn jiāng huā yuè : ,但见长江送流水。 白云一片去悠悠,青枫浦上不胜愁。 谁家今夜扁舟子?何处相思明月楼?
qián táng chūn xíng: tài kōng shū juàn chóngchóng dié dié debái yún miàn shàng dàng yàng de lán lián chéng liǎo piàn yuēyún jiǎo
jiǔ zhāng · bēi huí fēng: àibái yúnzài tiān kōng yóu piāo
qiū fēng yǐn: 《秋风辞》“秋风起兮白云飞,草木黄落兮雁南归”。而可以与这两句诗合参的有韦应物的《闻雁》
qiū 'èr shǒu : bái yúnpiào de kāi kuò jǐng xiàng
dēng lóu: yún bái yúnbiàn cāng gǒushì shì cāng hǎi biàn sāng tián shuāng guānyǐn rén zuò lián piān qióng de xiǎng xiàng
zuò jìng tíng shān: liáo kuò de cháng kōng hái yòu piànbái yúnquè yuàn tíng liúmàn màn yuè piāo yuè yuǎn shì jiān wàn dōuzài yàn
bái huá: yīng yīngbái yún jiān máo
sòng bié: 山陲。 但去莫复问,白云无尽时。 ①饮君酒:劝君喝酒。 ②何所之:去哪里。 ③归卧:隐居。
qiū dēng lán shān zhāng : 北山白云里,隐者自怡悦。 相望试登高,心随雁飞灭。 愁因薄暮起,兴是清秋
wáng chāng líng yǐn : 山上,望去只看见一片白云。齐梁隐士、“山中宰相”陶弘景对齐高帝说:“山中何所有?岭上多白
: 如猬毛磔。 黄云陇底白云飞,未得报恩不得归。 辽东小妇年十五,惯弹琵琶解歌舞。 今为羌笛
wēng: 山岩顶上,只有无心白云相互追逐。 这首诗与《江雪》诗一样,都是寄托诗人自己心情意趣的,
táo yuán xíng: liǎoyuǎn chù gāo de shù xiàng shì cuán zài lán tiānbái yúnjìn chù mǎn yǎn shì biàn shēng qiān jiā de fán huāmào
shān hòu chán yuàn: shān guāng bái yúnzài tán shuǐ zhōng de dàoyǐng gèng shì xiù měi lìng jìn tán guān shuǐ zhě wàng què xīn zhōng de qiē niàn
zèng mèng hào rán: 功名爵禄,晚年在青松白云间隐居。 在月光下饮酒常常沉醉,迷恋景色不愿意侍奉国君。 你的品
sòng yǒu rén: 上万里征程。 空中的白云飘拂不定,仿佛你行无定踪的心绪,即将落山的太阳不忍沉没,亦似我对
guò xiāng : xíng shù jiù jìn bái yúnliáo rào de shān fēng zhī xià
zhōng nán bié : zuò kàn yún shí bái yúnhuí wàng qīng 'ǎi kàn zhī lèi jiē suǒ huà
xún nán cháng shān dào rén yǐn : 行处,莓苔见履痕。 白云依静渚,春草闭闲门。 过雨看松色,随山到水源。 溪花与禅意,相对
jué : 道由白云尽,春与清溪长。 时有落花至,远随流水香。 闲门向山路,深柳读书
huáng lóu:
黄鹤一去不复返,白云千载空悠悠。 晴川历历汉阳树,芳草萋萋鹦鹉洲。 日暮乡关何处是,
xún yǐn zhě : 深意切,白描无华。以白云比隐者的高洁,以苍松喻隐者的风骨。写寻访不遇,愈衬出钦慕高仰。这
chū sài: 黄河远上白云间,一片孤城万仞山。 羌笛何须怨杨柳,春风不度玉门关。 1、万仞:
gèngduōjiéguǒ...