běi sòng zuòzhělièbiǎo
kòu zhǔn Kou Zhun(běi sòng) shì Su Shi(běi sòng)huáng tíng jiān Huang Tingjian(běi sòng)
fàn zhòng yān Fan Zhongyan(běi sòng) fèi Mi Fei(běi sòng)zhào Zhao Ji(běi sòng)
kǎi Xu Kai(běi sòng)zhào huán Zhao Huan(běi sòng)zhào zhēn Zhao Zhen(běi sòng)
zhào Zhao Xu(běi sòng)guō mào qiàn Guo Maoqian(běi sòng)sòng xiáng Song Xiang(běi sòng)
jǐng liàng Xu Jingliang(běi sòng)zhào héng Zhao Heng(běi sòng)zhào shì yán Zhao Shiyan(běi sòng)
zhū gōng Zhu Gong(běi sòng)xuē zhèng Xue Juzheng(běi sòng)zhāng Zhang Ni(běi sòng)
zhào kuāng yìn Zhao Kuangyin(běi sòng)zhào guāng Zhao Guangyi(běi sòng)zhào shǔ Zhao Shu(běi sòng)
zhào Zhao Xu(běi sòng) tiān Heaven(běi sòng)shī Dānapāla(běi sòng)
xián Faxian(běi sòng)wéi jìng Wei Jing(běi sòng)shì hóng Shi Dehong(běi sòng)
sòng luán Song Luan(běi sòng)liú yuè Liu Xiyue(běi sòng) diàn Lu Dian(běi sòng)
zhōu Zhou Gupiao(běi sòng)tóu qīng Touziyiqing(běi sòng) zhěn Wu Zhen(běi sòng)
sòng 'ān Song Zi'an(běi sòng)
fèi
běi sòng  (1051nián1107nián)
xìng:
míng:
zì: yuán zhāng
wǎngbǐhào: xiāng yáng màn shì ; hǎi yuè wài shǐ ; mén shì
jíguàn: shān shěng tài yuán shì

shū brushworkhǎi yuè míng yán
shīcízuì tài píng drunk peace》    jiāng yuèqiū xīng)》    mán ) s literary or artistic style on that of the ancients》   shuǐ diào tóuzhōng qiū) Shuidiaogetou mid-autumn》    jiā 'àojīn shān) Yu jia ao gold Mountain》   chǒu 'érjiàn báifà) Ugly slave children appear snow》   jiǎn lán huālián shuǐ dēng lóu zhào shān) Jianzimu orchid Lianshui Ascend building Send Mr Chiu Mountain》   jiǎn lán huāzhǎn shū juàn) Jianzimu orchid exhibit volume》   diǎn jiàng chúnshì 'ér yǐn rén yǐn zhì)》   ruǎn láng guīhǎi dài lóu zhuó bié zuò) Nguyen lang return Hai Dai Building and customers do not make discretionary》   gèngduōshīgē...
xīng huá fèi shì wèi ràng néng gòu biàn chéng shū jiā de rén | shù

yuèdòu fèizài百家争鸣dezuòpǐn!!!
yuèdòu fèizài诗海dezuòpǐn!!!
米芾
米芾
米芾[注 1](1051年-1107年),北宋书画家。初名[注 2]元章山西省太原市人,号襄阳漫士海岳外史鹿门居士北宋著名书法家、书画理论家、画家、鉴定家、收藏家。
自署姓名米或为芊,芾或为黻。吴人,祖籍太原,后徙湖北襄阳,晚居江苏镇江,建海岳庵。宣和时擢为书画学博士。天资高迈、人物萧散,好洁成癖。被服效唐人,多蓄奇石。世号米颠。书画自成一家。精于鉴别。所作山水,其源出董源,天真发露,枯木松石,时出新意。以山水古今相师,少有出尘格,因信笔为之,多以烟云掩映,树木不取工细。后画不专用笔。纸不用胶矾,不肯画绢。然妙于熏染缣素,能以古为今。无一笔关仝、李成俗气。其矜重如此。工诗文,语无蹈袭,奇情险句,清雅绝俗。书为宋代四大家之一。书学羲之,篆宗史籀,隶法师宜官。 晚年出入规矩,人争珍玩。尝对徽宗问,自称:臣书刷字。又自谓善书者只有一笔,我独有四面。生平自负能提笔作小楷,笔画端谨,字如蝇头,而位置规模,皆若 大字。然不肯多写,尝奉诏仿黄庭小楷,作周兴嗣千字韵语。又以两韵诗草书御屏,次韵乃押中字,行笔自上至下,其直如线。徽宗称赏曰:“名下无虚士。”明董其昌尝得李公麟西园雅集图,有芾蝇头题后,董称其甚得兰亭笔意。着宝晋英光集、书史、画史等书。
    

pínglún (0)