|
|
gèng jiā ; jiā shàng。 |
|
fǎng fó, hǎo xiàng。 |
|
yì zuò “ kuàng fù ”。 1. gèng jiā; jiā shàng。 suí yáng dì《 bái mǎ piān》:“ běn chí shēn xǔ guó, kuàng fù wǔ gōng zhāng。” táng dù fǔ《 jì dù wèi》 shī:“ gān gē kuàng fù chén suí yǎn, bìn fà hái yìng xuě mǎn tóu。” míng liáng chén yú《 yú hǔ qiū diàn jiē yù zhāng yuè róng》 qū:“ yǎn bō héng, kuàng fù xiāng jiān tōu píng。” |
hé kuàng, kuàng qiě Moreover, the addition |
hé kuàng, kuàng qiě。《 chén shū · jiāng zǒng chuán》:“ kuàng fù cái wèi bàn gǔ, shī sù ruò cí。” táng mǎ zǒng《 yì lín · fù zǐ》:“ zhī zhū zuò luó, fēng zhī zuò kē, qí qiǎo yì miào yǐ, kuàng fù rén hū?” táng liú jià《 jì yuǎn》 shī:“ dé shū xǐ yóu shèn, kuàng fù jiàn jūn shí。” |