游洞霄得乡友道士邓君德清话因成古语
释自彰(宋)
luàn shān yǐ fú lóng shé pán, cāng téng gǔ mù mén jìng hán。
ruǐ gōng tán tán liè wàn chǔ, bì lóu zhū hù cān yún duān。
wú wén shàng jiè zú guān fǔ, zhé xià míng shān zuò xiān lǚ。
wǒ lái xún xiān fǎng quán shí, luò rì fú yún suí zhàng jù。
dào shì dèng jūn wú gù rén, jí quán zhǔ míng wèi suān xīn。
xiào tán wèi yàn qiáo kē làn, huí shǒu rén jiān wǔ bǎi chūn。