陶骥子骏佚老堂二首
苏轼(北宋)
wén jǔ yǔ yuán lǐ, shàng dé chēng shì jiù。
yuān míng wú suǒ shī, fū zǐ réng qí hòu。
guà guān bù dài nián, yì qǐ wéi wǔ dǒu。
wǒ gē guī lái yǐn,( yú zēng sǔn yuān míng《 guī qù lái》 yǐ jiù shēng lǜ, wèi zhī《 guī lái yǐn》。) qiānzǎi xìn shàng yǒu。
xiāng féng huáng juàn zhōng, hé sì yī bēi jiǔ。
jūn zuì wǒ qiě guī, míng cháo xǔ lái fǒu。
wǒ cóng lú shān lái, mù sòng gū fēi yún。
lù féng lù dào shì, zhī shì qiān suì rén。
shì wèn dāng shí yǒu, hǔ xī yǐ 'āi chén。
sì wén yì lǎo táng, zhī shì jǐ shì sūn。
néng wéi wǔ zì shī, réng dài lù jiǔ jīn。
rén hū xiǎo jìng jié, zì hào gětiān mín。