自讼一首
宋庠(宋)
zuǒ fǔ zhū fān shǒu, nán gōng gé lǚ chén。
gū yíng nán zhù rì, bìng mù dú yǐ chūn。
àn nuò yí shé kè, yú zhōng shù mǎ rén。
shuí zhī wēn shěng shù, zì jiè lǔ táng shēn。
jiān lìng chē zhōng xí, jiāng shān shàn wài chén。
hé dāng néng měi wǒ, chū bù jiāng jūn yīn。
shì wǎng fāng chéng huǐ, cāi chú qiě yíng shén。
yóu lái jīn bǎi liàn, cóng cǐ xī qiān jūn。
sù fā cán huá miǎn, xū zhōu xiè yào jīn。
xǐ xīn liáng yòu wèi, nìng fó bù wú yīn。
àn shàng xiān shū { ruò yī bàn }, zhāi zhōng fàn dié jīn。
gèng xū qióng pì dì, xiāng huǒ bào chāng chén。