游石龙偶成寺僧通首坐饱历丛林归老山故诗多及之
冯时行(宋)
fēi quán hàn lín qiú, qún shān gāo cuī wéi。
zhōng yòu gǔ dào chǎng, zǐ yānlǒng guān tái。
shí mén bù shī guān, róng rǔ zì bù lái。
shuāng zhōng míng wàn hè, rì chū shān wù kāi。
lǎo sēng qiè yún lán, shàng shān shí gēng cái。
guī zhǔ nán jiàn shuǐ, zhì wèi xiè yán méi。
shí bǎo bù xià chuáng, fǎ shēn chōng jiǔ gāi。
pò nà yī jiá zǐ, yún xián yǔ pái huái。
wǒ yù tù qíng yǔ, míng zhī gǔ yán wēi。
yún qièjiè duō shì, wù tīng lóng zuò méi。
wéi yǔ fēi bù jiā, shì jiān duō chén 'āi。
yù kǒng wéi yǔ bà, guī lái wū cāng tái。