比得貍一枚所过辄馥然有香时时翳兰丛下而引其鼻若能自择其所处貍之族最多独牛尾食之可口江西亦呼为玉面然彼以甘肥遭烹而此独以能香为人所贵非众貍可望也为作此诗一首
毛滂(宋)
chūn shān dé lí qū xié xì, cāng tóu bào xié xiāng zhe mèi。
cóng lán mì chù qū bì shēn, hú shǔ hé yí xiāng bì nì。
dìng fēi qīng qiū 'ā zǐ jiā, kǒng shì zhōng tái cān bǎi yì。
tài zhēn fēi zǐ zǐ xiù náng, yī shēngzhǎng bàn ruì lóng xiāng。
shí zhú huā kāi yù diàn nuǎn, hé shí xīn yù qī zhū dāng。
zhǐ jīn mǐ kōng shān nèi, shí xià shān yāo chū yún bèi。
nòng xiāng qiǎn cǎo yǐ xí rén, shì 'ā jiāng lí wéi jūn pèi。
ér tóng shǒu mó chū bù 'è, hú lí mào sì 'ān néng bèi。
zāo zhōng yù miàn gān rén yí, hé shí 'ér féi zhēng bù huǐ。
dōng táng lǎo zǐ yòu xiāng yuán, bǎi hé yān jiān huí pàn lái。
xiāng cóng zhēn yì dé suǒ zāi, biàn hū tóng yā wéi 'ěr pèi。