马贲以画花竹名政宣间其孙远得贲用笔意人物山水皆极其能余尝令图写林下景有感因赋以示远
张镃(宋)
shì jiān yòu zhēn huà, shī rén gān qí chū。
shì jiān yòu zhēn shī, huà gōng duō qí yú。
fēi qián yǔ dòng zhí, héng xiě jí tài xū。
zào wù 'è xiè jī, yì chéng bù kě jū。
zhēng rú sú zǐ tōng shēn sú, dào chù duī qián zhù chī fú。
duàn wú shén guǐ qì piān zhāng, qǐ shí shān chuān cáng juǎnxiù。
wǒ yīn dān shī bìn rú sī, ěr yuán dān huà bìng gǔ léi。
tóu bǐ jí xū jiāng juàn liè, zhēn huà zhēn shī wèi cháng miè。